Thất nghiệp 7 tháng, giờ tôi đã có nhà cửa, xe hơi
Trong 7 tháng ấy tôi đã phải đi rải 150 bộ hồ sơ xin việc khắp
Hà Nội.
Thạc sĩ thất nghiệp vì tự cao khi xin việc
Cú lừa xe máy khi tôi đi xin việc
Tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm công việc của mình với các bạn
để các bạn có những hướng đi đúng đắn cho mình trong tương lai. Tôi cho rằng nếu
chịu khó tìm tòi và học hỏi lẫn nhau trong quá trình làm việc thì bạn sẽ thành
công.
Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng quê nghèo ven đô, gia đình
tôi cơ bản là nông dân. Năm 1998, tận 17 tuổi, tôi mới biết đến từ “sinh nhật”,
nó khá mới mẻ với tôi thời đó. Tôi nói vậy để viện dẫn một vùng quê nghèo khó
“bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, chắc các bạn biêt tôi lạc hậu thế nào rồi
chứ?
Cả nhà tôi khi ấy chỉ có một chiếc xe đạp dùng chung, bố mẹ
tôi đi làm, chị và em gái tôi dùng nó đi học, còn tôi thường xuyên đi bộ tới
trường với quãng đường 6 km.
Tôi tự nhủ phải học giỏi để gia cảnh khá giả hơn, tương lai
sáng sủa hơn nhưng cũng chẳng ai định hướng cho tôi phải thi trường gì, học trường
gì… vì miền quê ấy vốn rất ít người hiểu biết và có thể tư vấn giúp tôi.
Năm đó, tôi đăng kí thi hai trường đại học và hai trường cao
đẳng, tuy nhiên tôi chỉ đậu hai trường cao đẳng và chọn nhập học ngành Quản trị
kinh doanh, một lĩnh vực được xem là khá mới mẻ thời đó. Lúc ấy tôi đã nghĩ học
gì không quan trọng, miễn sao thấy hợp là được.
Hồi ấy, sinh viên ra trường rất khó xin việc, tốt nghiệp đại
học ra cũng chẳng xin được vì thời đó ít thông tin hơn bây giờ, chúng tôi toàn
đọc báo giấy và phải mang hồ sơ đến tận nơi.
Tôi nhớ không nhầm thì tôi đã đi công chứng và phôtô đến 150
bộ hồ sơ rải khắp các nơi đăng tuyển dụng tại Hà Nội nhưng sau 7 tháng tôi mới
có việc làm đầu tiên.
Lần ấy, tôi làm nhân viên kinh doanh cho một công ty chuyển
phát nhanh, ngành này cũng được xem là khá mới mẻ và tôi cũng không thành công ở
công việc này. Tôi xin công ty chuyển sang làm giao nhận (chủ yếu chạy đến các
địa chỉ của khách để lấy và phát bưu phẩm) nhưng cũng không được lâu, tôi xin
nghỉ việc sau gần hai năm gắn bó.
Tôi tiếp tục đi xin việc và lần này tôi lại mất thêm tám
tháng rải hồ sơ mới có công việc lần hai. Tuy nhiên đây cũng là bước ngoặt
trong cuộc đời tôi vì tôi được nhận vào học việc tại công ty xuất nhập khẩu.
Mới vào làm tôi thấy tất cả kiến thức mình đã học ở nhà trường
trước đây và những công việc ở công ty cũ không giúp ích gì cho công việc hiện
tại. Ban đầu tôi thấy rất khó vì chứng từ toàn tiếng Anh và phải nói toàn tiếng
Anh với người nước ngoài.
Tôi vừa học việc, vừa đi học tiếng Anh để hòa nhập công việc.
Sau một năm, tôi có chút kinh nghiệm và quyết định học thêm lấy bằng đại học.
Công ty tôi chuyên mua bán hàng với các công ty nước ngoài
và tôi được giao nhiệm vụ theo dõi các đơn hàng cùng các đối tác. Sau khoảng gần
hai năm, đối tác nước ngoài mở văn phòng đại diện ở Việt Nam và đó là cơ hội tốt
cho tôi phát triển nghề nghiệp.
Ở công ty mới, đứng đầu là người nước ngoài, họ không cần bằng
cấp của tôi và họ chỉ yêu cầu tôi nộp sơ yếu lý lịch (CV) có dấu của chính quyền
thế là xong.
Tôi sang làm phó phòng phụ trách bán hàng nội địa cho văn
phòng mới, công việc cứ thế phát triển và và công ty làm ăn ngày càng lớn mạnh.
Tôi nhận được mức lương, thưởng hậu hĩ.
Hiện nay, mới 34 tuổi nhưng tôi đã có đầy đủ nhà cửa, ôtô và
một gia đình hạnh phúc cùng cậu con trai sáu tuổi. Bên cạnh đó, tôi dự định sẽ
xây nhà cho bố mẹ ở quê vào năm sau và sẽ tiến hành kế hoạch thành lập công ty
của riêng mình hoạt động trong lĩnh vực xuất nhập khẩu.
Tôi viết những dòng chữ này cũng mong các bạn đang thất nghiệp
đừng nản lòng, hãy tìm cho mình một lối đi riêng bằng công việc phù hợp. Nếu
các bạn ngồi chờ và đợi các công ty gọi điện cho các bạn mời đi làm và dựa trên
bằng cấp của các bạn để phân việc phù hợp thì thật sự rất khó.
Cơ hội phải do mình tạo ra chứ không phải là ăn may. Hãy vận
động bởi đường là do đi nhiều lần mà thành lối, đồng thời đó là con đường mà bạn
sẽ phải chọn. Chúc các bạn thành công
0 nhận xét:
Đăng nhận xét